Thầy Chân Trời Hải Thượng
Đã trót thương phía trời Đông mây thoáng hồng ươm nắng bình minh, từ đằng Tây chiếc khăn mây vòng qua chân núi chạy dài bồng bềnh một dải Khaoyai, đồng sắn ngô, xóm làng thị trấn ngọn tháp trắng trở mình trong sương mờ ảo, nắng lên nâng lớp mây mỏng dần dâng tới khoảng không đỉnh núi, ngày đã lên theo nắng nâng bàn chân nhịp sống lại tuần hoàn
Đã trót thương con đường nguyệt quế, con đường thơm dẫn tới một khung trời quang đãng, sớm bước thiền đi về khẽ chạm những đôi cánh trắng dập dờn giả bộ rụng trên lối rêu rải đầy hoa nắng
Đã trót thương những sớm tinh sương nắng hiền tơ non rải vàng tươi từng mảng khu vườn xanh lung linh lưu ngàn giọt ngọc
Đã trót thương giờ công phu ăn sáng, tâm địa bụi âm thanh còn chưa khuấy động, miếng cơm đôi lần nhai khẽ rau cỏ hạt đậu không còn đau nỗi niềm tranh sống mà nuôi nhau, những lo toan vất vả tới đây xin chuyển hoá trả về lại bình an
Đã trót thương lòng vườn xanh um thảm cỏ đậu hoa vàng đợi hứng màn mưa bụi giăng giăng đan vào lưới nắng cùng chùm trên bốn phía hiên nâu
Đã trót thương đồng rộng cao nguyên, đất trời mây núi một dải nối liền chùa tháp ẩn hiện nếp nhà bình dị dừng chân một chiều cùng nhau thả dốc đạp xe nơi con lộ vắng vắt qua đồi chiều im gió, chợt đàn chim lạ theo nhau đi đâu vội vã bỏ lại vết tiếng đập giữa thinh không đông giá
Đã trót thương chút gió mát lạnh gọi nhau nổi lên thành tiếng rì rào động một vùng lá rộng sườn đồi, vườn xoài rụng trái, báo cơn dông xa sắp ngang qua
Đã trót thương một thoáng dừng chân chạm được lắng yên, địa đàng chắc thật vững vàng đón kiếp người đi hoang đã về nương tựa, dẫu mới chỉ đặng trong chốc lát
Đã trót yêu ca từ dòng Nước Tịnh, “mặt trời như trái tim đỏ tươi”, hẳn chứ! “Ta vẫn sống trong ta” những tháng ngày ấp ủ nuôi tiếng gọi lên đường
Đã trót thương đàn kiến băng đường thành dòng trôi qua nắng sớm lung linh, đàn sẻ ríu rít sà xuống đồng ngô mới hái, hay thường râm ran vòm tre sáng chiều, đàn ong cần cù xúm xít cất xây, dòng người bồng bềnh đi thiền trong sớm sương, giọt nước sau tháng năm tuổi trẻ kiếm tìm thấy những liên kết định mệnh của mình hòa dòng xuôi lối thênh thang hạnh phúc
Đã trót thương tàng cây đung đưa, bầu trời đung đưa, ghế treo đung đưa trên bãi cỏ một sớm nắng xiên tựa hàng me gió hiền nhè nhẹ thổi nơi Vườn Ươm hôm ấy đàn con trai con gái áo nâu của Bụt vui đùa, ấu thơ về lại; gia tài vẫn giàu Chánh Pháp, giúp nghèo Khổ Đau, tiếng cười theo gió, vang vào thiên thâu
Đã trót thương lời ca thiền bình dị gom nhặt ý từ rúng động những tham cầu, tìm đâu xa hạnh phúc?!
Đã trót thương khoảnh khắc tâm linh, một cơ thể cùng xướng tụng, tâm kinh hùng tráng liễu biếc sen hồng tiêu tan trần luỵ, sạch dấu phong trần, mùa xuân sống dậy, gọi tiếng Qua Bờ
Đã trót thương những chiều yên ả, mây trời với nắng phối màu hoàng hôn kì lạ phía trời xa núi đồi trập trùng một dải mềm mơ
Đã trót đi lối cỏ chiều gió con đường dẫn về một vùng đất đỏ ráng chiều nhuộm tím chùm núi xa, cả khoảnh vườn gần không gian nín thở phút chốc rồi giã từ, chìm sâu giấc ngủ để một mình suy tư rẽ muôn lối bước đêm
Đã trót thương trăng đêm kiên nhẫn đợi bước khuya rời góc suy tư, dạo mắt qua khu vườn đầy bóng lá thêu hoa hoà tiếng dế còn thức ngợi ca tĩnh mịch, thời gian mệt ngủ quên đọng ướt trên mái ngói màu trăng
Đã trót thương một góc riêng bí mật, hàng dương, rừng keo hay mé đồi gốc me hàng phượng, chợt hóa thiên đường sau ngày Chủ Nhật, sớm đầu tuần võng, chiếu, loa “tất bật”, cùng nhau thơ, trà, bánh… tập lại cách buông bỏ, biếng lười
Đã trót thương mình, phút nhận ra toàn thân mệt mỏi, dưới nếp trán nhăn nghĩ suy đuổi nhau như chớp giật, một bãi chiến trường sau đôi mắt nhắm; nhớ hơi thở nhẹ, biết đã có lối về, có thể mỉm nụ cười với dòng hiện hành dẫu còn hung mãnh
Đã trót thương khoảng lặng tiếng chuông, toàn thân chìm vào yên lắng giờ mặt trời đứng bóng, hai trăm con người lặng nghe tiếng gọi trở về, đồng tâm dừng lại tạo một vũng trầm tưởng như bất tận, đón vào tiếng chim kêu, chó sủa, quạt máy, xe chạy; cảm nhận không phải ồn ào mà là thanh âm sự sống nhiệm màu
Đã trót thương tiếng nói trong tâm mỗi lần chút nghi ngại thoáng đi lên: “nước không rửa nước, bụi không vương bụi”, nghi ngại cũng ngại ngọn đèn nhận diện, có gì con không làm được?!
Đã trót thương gương mặt trẻ, em từ đâu tới và đang tìm chi, không đến nơi đây vì vị Thầy nổi tiếng, cũng chưa từng nghe biết Thiền sư, nhưng khổ đau hôm nay trên tay em đang thật có — tuổi hai mươi vốn liếng bấy nhiêu ra đi tìm câu trả lời chân thực; từ đó tương lai chúng ta sẽ cùng dựng xây tiếp nối, từ gia tài Người để lại
Đã trót thương tấm áo nâu vách núi từng nút gài thu giấu hình hài sắc hương mùa xuân đang tràn đầy nhựa sống; sức trẻ tuổi trinh nguyên em cúi xuống chọn hạnh của đất thanh bần, từ đây nguyện giữ lòng như băng tuyết tinh khiết, mỗi mỗi tâm niệm hướng về nẻo an lành
Đã trót thương bữa hẹn cơm chiều làm biếng, mấy anh em chung phòng kiên nhẫn đợi nhau tối mịt, gom góp quây quần cơm canh muống luộc chấm tương, đêm rằm đèn nến tù mù chờ trăng không lộ diện. Chạy mưa!
Đã trót giận, mà thương những hành xử ngây thơ vụng dại, nét cười hồn nhiên vị Mâu ni trẻ tuổi, nhìn lại nơi mình cũng thấy mình đã từng thơ dại tuổi đôi mươi
Đã trót thương mình biết thương mình đã thành như thế và không thể không như thế, phút hiện tại này tạo tác đã có thời điểm hẹn dừng
Đã trót thương một chất liệu, dẫu thay muôn hình vạn dạng vẫn có thể nuôi đời, nhân duyên để Bụt giúp, khóc cười vẫn khóc cười
Mới trót thương tất cả,…